http://hukumusume.com/douwa/pc/jap/09/04.htm

Pho tượng vàng nhà trưởng giả

(Truyện vùng Yamagata)

Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông nghèo làm việc trong một nhà trưởng giả giàu có.
Trong nhà trưởng giả có một pho tượng bằng vàng rất là đẹp.

Vì người đàn ông nghèo này có niềm tin sâu sắc vào đức Phật.
“Chà, đúng là một pho tượng tuyệt đẹp. Ta mà có pho tượng đó thì thật biết ơn ông trời.”
Mỗi lần nhìn thấy pho tượng vàng, ông đều nghĩ vậy.

Vào một ngày nọ, giống như bao ngày khác, công việc của ông là lên núi đốn củi mang về cho nhà trưởng giả.

Ông thường tự tổ chức lễ hội tại chỗ ở của mình.
Ông cũng có một tượng phật nhưng chỉ bằng gỗ thôi, nhưng ngày nào dâng cơm và khấn phật.
Những người làm cũng ông thấy vậy đều nói ông là đồ ngốc, và trâm trọc ông.

Ông làm việc rất chăm chỉ, nhưng suốt ngày bị trâm trọc nên rất vất vả. Trưởng giả mới nghĩ đến
một chuyện.
“Hay để pho tượng gỗ nhà ngươi đang thờ phụng và pho tượng vàng của ta tham gia một trận đấu
vật có được không?
Nếu pho tượng của ngươi thua, nhà ngươi sẽ sẽ cả đời làm việc cho ta. Ngược lại, nếu pho tượng
của ta thua, thì toàn bộ tài sản của ta sẽ thuộc về ngươi.”

Nghe vậy, ông rất ngạc nhiên.
Ngay lập tức, đặt pho tượng gỗ phía trước và nói với pho tượng gỗ của mình.
“Không hay rồi. Ta phải để ngài đấu võ với pho tượng vàng, ngài sẽ phải
giống như một sumo, ta phải làm sao bây giờ.”
Nghe ông nói vậy, pho tượng gỗ liền lên tiếng.
“Đừng lo, đối thủ của ta tuy mạnh, những ta sẽ cố gắng hết sức.”

Rồi cũng đến ngày thi đấu.
Trong một căn phòng rộng, họ đặt 2 pho tượng đứng đối diện nhau.
Sau khi giải thích cho 2 pho tượng về luật thi đấu, và khi nào sẽ được gọi là thua
thì ngay lập tức nói.
“Nào, bắt……..đầu”
Cùng với đó, giỡ chiếc quạt lên như báo rằng trận đấu đã bắt đầu.

Ngay sau đó, 2 pho tượng tiếng gần nhau và lao về phía nhau.
Giằng co một lát nhưng chưa phân thắng bại.
Trưởng giả và người làm ở xung quanh cổ vũ cho bên của mình.
“Tượng vàng, không được thua nhé!!!”
“Tượng gỗ, không được thua nhé!!!”
Từ đầu, tượng vàng đã chiếm ưu thế. Nhưng, càng ngày tượng
vàng ra nhiều mồ hôi và trở nên ướt đẫm.
Không những thế, chân cũng tập tễnh.
Đúng lúc đó, thì trưởng giả bên ngoài vẫn hô thật to.
“Tượng vàng mà, không thể thua một pho tượng bằng gỗ được!
Cố lên, cố lên”
Thế nhưng, pho tượng vàng chẳng mấy chốc đã ngã xuống và thua trận.
Vì đã quá mệt, nên đứng cũng chẳng nổi.
Trong lúc đó, tượng gỗ dù rằng co với tượng vàng đến giờ, nhưng vẫn
có thể bước lên bàn và đã ngồi ở đó.
“Tốt quá, thật là mừng quá”
Mọi người đều cúi lạy tượng gỗ.

Phía bên thua, như đã hứa, trưởng giả rời khỏi nhà.
Và nhà trưởng giả trở thành nhà của ông lão làm thuê.
Trưởng giả ôm tượng vàng lòng và đi lảo đảo qua cánh đồng.
vừa đi, vừa nói nói với tượng vàng.
“Nhà ngươi tại sao lại thua một pho tượng gỗ chứ?”
Nghe nói vậy, tượng vàng liền đáp lại.
“Người ta là tượng gỗ, nhưng hàng ngày được cúng lễ, được tin tưởng.
Còn ta, một năm nay chỉ có 2,3 lần lễ hội là được cúng lễ.
Ngài không tin ta nên ta đâu có sức chứ, ta thua là chẳng phải chuyện
đương nhiên ư.”
Tượng vàng vừa nói vừa buồn và khóc.

Trưởng giả như lặng người, không thể nói được lời nào nữa.