http://hukumusume.com/douwa/pc/jap/09/06b.htm
Mua bông
Ngày xửa, ngày xưa, có một người rất thông minh nhanh trí tên là Kicchomu.
Trong vùng có một cửa hàng bông rất tham lam.
Khách hàng cứ nghĩ đây ông là người nông dân trồng bông nên nếu bán được
giá thì họ cũng thấy vui.
Trong làng Kichomu cũng có mấy người đã bị lừa tại đây. Vì thế, Kichomu đã nghĩ
đến việc trừng chị ông ta.
Vào một ngày, một ngày, thì tướng quân nói muốn đi mua bông. Thật may, Kichomu
dẫn ông đến cửa hàng đó.
“Xin chào quý khách”
“Xin lỗi, ở đây có bán quả bông không thế?”, Kichomu hỏi.
“Quả bông ư, không phải là bông ư?”
“Đúng thế. Không đuợc sao!”
“Ấy không, bao nhiêu tôi cũng có.”
Dạo đó, ở đâu cũng mua bông để nguyên quả từ nông dân. Vậy nên, phía trước
cửa hàng có rất nhiều quả bông.
Vì thế, quả bông thì bao nhiều cũng có.
“À, tiện đây tôi cũng nói thêm quả phải tách khỏi bông nhé, nếu không là không được đâu đấy”
“Vậy cơ à…Tôi sẽ làm vậy và gửi đến ngài”
“Thật là xin lỗi, nhưng tôi muốn mua khoảng 5 Ben(~9 m3)”.
Khi đó, chủ cửa hàng cùng người làm lôi từ trong trong hòm ra khoảng 10 kanme(khoảng 13-14 kg)
bông, đã tách quả.
Quả bông thì chẳng có ai mua, đến giờ toàn vứt thôi. Giờ quả bông đó mà cũng bán được
thì tốt quá. Nghĩ vậy chủ quán cười tủm tỉm.
“Được rồi, vừa hay đủ 5 ben”
Chủ cửa hàng liền để chỗ quả bông trước mặt Kichomu.
“Cám ơn nhé. Nhưng cái này giá bao nhiêu đây?”
“Khoảng 15 quan tiền…”
Chủ quán nghĩ, cái đống bỏ đi đó thì 10 là đủ đủ rồi. Định nói vậy thì.
Nghĩ là người một người nông dân kì lạ mới đi mua mấy thứ này.
Nên đã nghĩ lại và nói với giá cao hơn.
“Vâng, vậy 150 quan tiền nhé”
“Ấy, cao vậy.” Kicchomu nó.
“Không, tôi đã học được rất nhiều điều đó.” Chủ cửa hàng nói ngay.
“Vậy cơ à. Nhân tiện đây, tôi muốn hỏi. 15 ben quả bông ý, thì ông sẽ bán bao nhiêu.”
“Vâng, chừng đó sẽ là 200 quan tiền. Vì thực sự là gần đây quả bông rất được ưa
chuộng. Đơn hàng từ các nơi đổ về rất nhiều, thậm chí giá còn cao hơn cả bông nữa đấy.”
Chủ cửa hàng bông với lòng tham có sẵn nên đã nói dối như vậy.
“Vậy à, không được rồi”
Kicchoumu, đột nhiên tỏ vẻ mặt như đang gặp rắc rối thực sự.
“Nhưng cũng chịu thôi, rất hôm nay tôi chỉ mua phần bông thôi.”
250 tiền trừ đi 200 tiền quả bông, vậy còn trả 500 tiền thôi là đủ rồi phải ko nhỉ.
Nói xong, liền vứt ra 50 tiền cho chủ của hàng.
Rồi nhét túi bông đã bỏ quả vào chiếc túi to.
Trong lúc chủ cửa hàng đang phân biệt đúng sai thì Kicchomu đã ra về rồi.