Chiếc ô của Hikoichi

Ngày xửa, ngày xưa, có một cậu bé tên là Hikoichi, cậu rất thông minh.

Tương truyền lại rằng, trong nhà cậu có một chiếc ô rất kì diệu, nó không giông như
những chiếc ô ta vẫn thấy, nó là một vật sống, như trò, mèo…vậy.
Dù trong hoàn cảnh nào, khi có trời mưa, chiếc ô tự khác mở ra, khi trời tạnh thì nó tự đóng lại.

Những lời đồn đại về chiếc ô thần kì đến lãnh chúa sống trong một thành gần đó.
“Hả, có chiếc ô như thế ư, nhất định ta phải có nó mới được.”
Lãnh chúa nói vậy, và nhanh chóng sai người hầu đến hỏi mua chiếc ô của Hikoichi.
Thế nhưng Hikoichi từ chối và nói rằng:
“Chiếc ô này như bảo vật trong nhà, nó với nhà của tôi như là một.
Cho dù là lãnh chúa thì tôi cũng không thể bán được.”
Được biết là Hikoichi không bán và còn trả lời như vậy.
Lãnh chúa càng muốn chiếc ô hơn nữa.
Gọi Hikoichi đến thành và nói với Hikoichi:
“Hikoichi này, ta sẽ nâng niu chiếc ô đó, hãy bán cho ta đi, giá nào ta cũng mưa”
“Hm…..”, suy nghĩ một lúc rồi, Hikoichi nói với lãnh chúa:
“Được rồi, xin nghe theo nguyện vọng của ngài. Hơn nữa, chiếc ô này sẽ được trong thành
sung túc chắc chắn sẽ hơn trong ngôi nhà nghèo khổ của tôi.”
Nói xong, Hikoichi bán cho lãnh chúa với một số tiền lớn.

Thế là, lãnh chúa đã có được chiếc ô từ Hikoichi.
Thế nhưng, suốt thời gian sau đó trời không có hạt mưa nào hết.
Vì rất muốn xem chiếc ô kì diệu sẽ mở ra khi trời mưa như thế nào,
nên cả lãnh chúa và người hầu đều mong ngóng từng ngày.

Khoảng 10 ngày kể từ ngày có chiếc ô, cuối cùng trời cũng đổ mưa.
“Nào, hãy mở ra mau cho ta xem nào!”
Lãnh chúa và người hầu nhìn chằm chằm vào chiếc ô, nhưng nó mãi chẳng chịu mở.
“Ớ…., sao thế này, hay mưa chưa đủ nhỉ???”
Đợi mãi, trời cũng mưa to. Nhưng chiếc ông vẫn không nhúc nhích gì hết.
“Sao thế này, tại sao nó không mở ra, hãy gọi ngay Hikoichi đến đây ngay…….y”
Gọi Hikoichi đến, lãnh chúa đùng đùng tức giận:
“Đồ khoác lác này! trời mưa rồi mà cái ô chẳng chịu hé ra chút nào là sao?”
“Ố, lạ nhỉ. Mưa như hôm nay, chắc chắn chiếc ô phải mở to mới phải chứ nhỉ!”
Hikoichi bình tĩnh trả lời rồi nói tiếp
“Xin hãy cho tôi xem chiếc ô được không?”
Đến xem chiếc ô xong, Hikoichi buồn bã nói với lãnh chúa
“Đáng thương cho nó quá, sao gầy thế này…thưa ngài, ngài có cho chiếc ô này ăn không thế ạ?”
“Cái gì cơ, nghĩa là sao hả?”
“Ôi, vậy đúng rồi.
thưa ngài, chiếc ô này chết mất rồi.
chiếc ô này là vật sống, nó cần đồ ăn.
Cũng là tại tôi, không chú ý trước. Tại sao, trong thành, chừng này người mà cũng không ai chú ý chứ!!

Hikoichi vừa nói xong thì khóc lớn:
“Ô ơi là ô, hay tha lỗi cho ta.
Ta nhất định sẽ tổ chức cho người một đám tang thật tốt.”
“Thút thít…”
Lãnh chúa và người hầu thấy vậy không còn nói thêm lời nào nữa.