OH MY JAPAN – Life in Japan

[日本の昔話]Cậu bé thông minh

Cậu bé thông minh.
============================

http://hukumusume.com/douwa/pc/jap/09/03.htm

Ngày xửa, ngày xưa, có một cậu bé tên là Takichi.
Cậu sống với ông nội.
Cậu rất thông minh, đến nỗi dân làng đều nói rằng
“Tìm khắp nước Nhật, cũng không có người thứ 2”
Lãnh chúa nghe được lời đồn đó.
Lãnh chúa tự nhủ.

“Hãy gọi cậu thiếu niên đó đến đây, ta muốn thử tài cậu ta.”
Sau đó, đã cho gọi Takichi đến thành và cho cậu 2 miếng bánh đậu đỏ đã được cắt ra.
Chờ Takichi ăn xong, Lãnh chúa mới vào.
“Đậu đỏ có ngon không?” Lãnh chúa hỏi.
“Rất ngon ạ”, Takichi trả lời.
“Vậy miếng nào ngon hơn?” Lãnh chúa hỏi cậu.
Vì giống nhau, nên đương nhiên miếng nào cũng ngon như nhau rồi.
Lãnh chúa nghĩ vậy nên để ý rất kĩ xem Takichi sẽ trả lời thế nào.
Takichi vỗ tay “Bon” một tiếng rồi nói.
“Thưa lãnh chúa, xin hỏi tay nào đã phát ra tiếng thế ạ?”.
Đó quả là một lời đáp tuyệt vời.
Lãnh chúa cuối cùng cũng công nhận sự thông minh của Takichi và cho cậu rất nhiều châu báu mang về.

Một ngày nọ, lúc ông nội Takichi đang cuốc đất thì một Samurai cưỡi ngựa đi qua.
Từ trên lưng ngựa, Samurai nói với ông lão.
“Này, ông lão, ta thấy lão đang quốc đất, vậy lão có biết từ sáng đến giờ lão cuốc được bao nhiêu cái rồi không?”
Bị hỏi một câu hỏi bất ngờ và khoai như vậy chắc chắn ông lão không thể trà lời được.
Ông chần chừ không biết làm thế nào.
“Thôi, ngày mai ta lại đến. Ông hãy suy nghĩ câu trả lời đi.”
Nói xong, vị Samurai đi mất luôn.
Vừa đúng lúc đó, thì cháu ông lão là Takichi cũng đến.
“Ông ơi, có chuyện gì mà ông buồn bã thế ạ.”
Takichi hỏi ông.
“Thực ra là,..”
Rồi ông kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Takichi nghe.
Nghe xong, Takichi cười và nói:
“Chuyện đó à ông, không có gì phải suy nghĩ đâu ông ạ.
Vì chẳng có bằng chứng gì nên trả lời thế nào cũng được mà.
Ông hãy trả lời là 50800 lần cuốc.”
Và ông hãy hỏi lại vị Samurai đó là:
“Con ngựa của ngài, đi đến đây thì đã nhấc chân bao nhiêu lần rồi?”
“Hiểu rồi.” Ông ngẫm nghĩ rồi nói như đã hiểu.
“Thế nào lão già, lão đã nhớ ra số lần cuốc của ngày hôm qua chưa?”
“À, tôi nhớ ra rồi. Hôm qua, tôi đã quốc 50800 lần.
Tiên đây, tôi muốn hỏi là con ngựa của ngài,
đến được đây nó đã nhấc chân bao nhiêu lần rồi thế.”
“Gì cơ???”
Bị hỏi như vậy, vị Samurai suy nghĩ một lát rồi cười lớn, rồi nói
“Đó chắc chắn không phải là ngươi nghĩ ra.”
“Vâng, đó là do cháu nội tôi đã dạy.”
Sau khi ông lão trả lời thì vị Samurai lấy ra từ túi áo một bọc giấy nhỏ.
“Quá đúng như đánh giá, Takichi đúng là một đứa trẻ thông minh.
Đây là phần thưởng mà Lãnh chúa tặng cho Takichi.”
“Cái này là?” Ông lão hỏi.
“Hãy cho cháu ngươi uống thuốc này, nó sẽ ngày càng thông minh hơn nữa.”
Vị Samurai nói với ông lão rồi đi luôn.
Ông lão vui mừng trở về nhà và đưa thuốc cho Takichi.
“Này cháu ơi, hãy uống thuốc này đi, có vẻ nó sẽ làm cháu thông minh hơn nữa đấy.”
Ông lão nói với Takichi.
“Ông ơi, trên đời không có loại thuốc như thế đâu ạ.”
Takichi nói với ông và ném thuốc ra vườn.
“Ông ơi, lần sau vị Samurai đó có đến, ông hãy nói thế này ạ.”
Takichi nói nhỏ cho ông.
Ngày hôm sau, lúc đang làm đồng thì vị Samurai đó lại cưỡi ngựa đến.
“Này, ông lão, hôm qua ông đã cho Takichi uống thuốc chưa thế?”
Thấy vị Samurai hỏi, ông lão liền trả lời theo những gì Takichi đã chỉ ông.
“Vâng, tôi đã cho cháu uống rồi.
Sau khi uống thuốc đó, cháu nó còn thông mình hơn bây giờ.
Thật không có gì vui hơn.”
Ông lão vui vẻ cúi đầu thể hiện sự biết hơn.
Còn vị Samurai nghiêng đầu và trở về.
“Oh, chắc chắn như vậy ưh.”
Vị Samurai lấy thuốc ra rồi uống.
Rồi,
“Ựa” vị Samurai bị chết và rơi từ lưng ngựa xuống.